Dạo

Tiếng hát ngân nga trên bản nhạc cao vút phát ra từ cây ukulele bên góc đường. Em tính hét lên: "Cảm ơn bạn vì đã đánh ukulele hay như thế, tớ vẫn luôn cho rằng tiếng đàn của ukulele không được ấm áp như tiếng đàn của guitar. Những ngón tay của tớ chưa bao giờ đủ mạnh để bấm tròn trĩnh những hợp âm trên guitar, đặc biệt là hợp âm cần một ngón chặn." Nhưng em chỉ dám hét thầm, vì bạn ấy vẫn đang say sưa kể chuyện trên những nốt nhạc. Một góc phố được trải dài song song, những dòng người lướt qua nhau song song, những ánh mắt nhìn nhau song song. Dưới những dây đèn giăng lối nối hai con đường song song, em thấy những bàn tay giao nhau, những nụ cười giao nhau, những lời nói giao nhau. Và em nghe tiếng ukulele vẫn bồng bềnh, bạn ấy vẫn đang hát một khúc hát bồng bềnh. Liệu bên trong những ô cửa sổ nhỏ có hình những bàn tiệc ấm cúng trên điệu nhạc valse, người ta có nghe loáng thoáng những tiếng hát bồng bềnh? Trên những cung đường có sự nhấn nhá của những bộ đầm Sari, những cô gái Ấn trông thật tự tin trong bộ cánh nhiều màu sắc. Bên kia đường, có người bạn đang phanh lại cái ván trượt để nhấn nút xin qua lề, đôi vans màu đỏ buộc dây cách điệu. Những mái tóc xoăn vàng được vuốt qua một phía để lộ bờ vai tròn quyến rũ, tạm quên đi độ tì của chiếc ba lô đầy sách vở. Những toà nhà cao lấp lánh lấp lánh, những quán bar đêm sôi động sôi động. Những bàn tiệc lãng mạn lãng mạn. Nhưng em nghe rõ nhất câu hát bồng bềnh bồng bềnh. Chiếc áo khoác của em dính vài giọt nước vì tóc vừa mới gội. Cửa sổ phòng em không mở ra được, em muốn hít gió trời. Dạo một vòng khu phố để áo không còn dính nước, để tay không cần kéo mạnh thanh chốt cửa sổ. Vậy mà khu phố lấp lánh, tiếng hát bồng bềnh theo em trên cung đường trở về nhà. Cung đường vốn dĩ vẫn một mình nhưng bớt cô đơn.