Vali xước

Mỗi lần kéo chiếc vali xước, em lại mang theo một câu chuyện và bỏ lại đằng sau hụt hẫng. Chiếc vali xước vô tri vậy mà thương em hơn cả một người bạn tốt. Vali xước mang theo những chiếc áo sờn cũ. Những chiếc áo em chẳng dám bỏ đi dù bao nhiêu lần phải gói gém. Bánh xe của chiếc vali xước vẫn luôn tạo ra một âm thanh làm em phải nấc lên. Âm thanh nặng trĩu. Những chiếc áo được cuốn tròn trong nước mắt. Em không trách ai nặng tình, cũng không trách tâm ai rỗng tuếch. Bởi chẳng ai muốn kéo đi những mồ hôi và nước mắt thấm lại trên những chiếc áo. Hình như có ai đó đang nặng lòng... Em vẫn nâng niu những vết xước và gọi đó là vali xước. Nếu ai hiểu em, sẽ biết cách gọi đó là mến. Những vết xước lằn ngang lằn dọc chồng chéo lên nhau, vậy mà em nhìn ra đó là hình bông hoa. Một bông hoa được khắc bằng những trải nghiệm. Mỗi khi chân em bước một bước, vali kéo thêm vài nhịp. Âm thanh nặng trĩu mỗi lúc một nặng trĩu. Chiếc vali biết em nghĩ gì đấy anh. Vì đôi lúc bánh xe khựng lại một lúc, rồi lại lăn tiếp. Em thì loay hoay với những lưu luyến, rồi lại bước tiếp.